Viết về Đồng Cao – thảo nguyên xanh khá nổi tiếng với những đặc trưng về văn hóa, khí hậu và thời tiết của huyện vùng cao Sơn Động, cảm xúc chợt như ùa về. Đồng Cao – vùng đất đẹp, bình yên với những núi cỏ trập trùng, khí hậu phải nói là tuyệt đỉnh, quanh năm mát mẻ. Mùa đông nhiều năm xuất hiện băng tuyết. Lên Đồng Cao, mùa hè, mùa thu thì tuyệt rồi, nhưng lên Đồng Cao vào mùa đông, đắm mình trong biển mây Đồng Cao, trải nghiệm cái lạnh tê cóng và hun hút gió ngàn thì cũng là cảm giác thú vị, khiến du khách không thôi nhung nhớ. Ảnh: Hà Yến
Cách Hà Nội 160 km, thành phố Bắc Giang 100 km, Đồng Cao có độ cao gần 1.000 mét, so với mực nước biển, bao quanh là những dãy núi trùng điệp, bốn mùa mây trắng nhẹ bay. Thảo nguyên Đồng Cao nằm trọn vẹn trong hai xã Phúc sơn và Vân Sơn, huyện Sơn Động, tỉnh Bắc Giang. Nét đặc trưng của Đồng Cao là những núi cỏ xanh mướt, trải dài rộng lớn. Đồng Cao ở Bắc Giang còn được mệnh danh là “ngôi nhà của gió”. Mùa nào cũng vậy, gió núi lồng lộng khắp thảo nguyên. Cảnh Đồng Cao khoáng đạt, nhưng đẹp nhất ở Đồng Cao là khi du khách ngắm cảnh bình minh và hoàng hôn, cả vùng núi rực rỡ và huyền ảo, không gian quyến rũ đến lạ kỳ, làm mê mẩn những du khách ưa khám phá.
Điểm cao nhất Đồng Cao còn có hang đá, tên gọi Hang Vua, gắn với những huyền tích kỳ bí và lãng mạn... Dưới chân núi, là nơi sinh sống của một bản nhỏ người Dao, họ thân thiện, mến khách, và đậm đà bản sắc.
Mùa đông ở Đồng Cao rất lạnh. Những ngày mưa rét, lạnh đến mức không ai muốn bước ra ngoài trời, già trẻ đều quây quần bên bếp lửa. Ngoài trời mưa phùn, mây bay tầng tầng lớp lớp, phủ kín thung lũng, ruộng nương. Làng bản chìm trong mây mù và giá rét. Có mùa đông, nhiệt độ xuống thấp, những chiếc khăn mặt được phơi trên chiếc sào tre tại mái hiên, hôm trước còn ẩm ướt, thì sáng hôm sau đông cứng lại, tạo thành lớp nước đá, chạm tay vào là lạnh buốt. Cỏ cây cũng vậy, những giọt sương trên đầu ngọn cỏ do nhiệt độ xuống thấp, cũng đông cứng thành những viên đá trong veo, nhìn như những hạt ngọc trời.
Ảnh: Lê Đức Cương
Những ngày đông như vậy, bên bếp lửa hồng, trao nhau chén rượu men lá ấm nồng, nhâm nhi chút thịt khô xông khói, chả là cũng thú vị lắm sao? Cậu bạn doanh nghiệp đi cùng đoàn tôi đưa ra ý tưởng: Mọi người chỉ biết đến Đồng Cao ngày trời xanh, mây trắng và gió thảo nguyên lồng lộng, đến đây ngắm trăng, ngắm sao, rồi cắm trại... Nhưng khai khác những ngày giá rét nhất tại Đồng Cao thành tour du lịch trải nghiệm cái lạnh, ngắm băng tuyết mùa đông cũng thật thú vị với người thành phố. Hãy nghĩ đến sản phẩm độc lạ này tại Việt nam đi, để Đồng Cao đón khách được bốn mùa!
Tôi cho ý kiến này khá hay và thú vị. Chả biết có phải vì mình đã trót mê vùng đất này rồi không? Riêng tôi đã lên Đồng Cao nhiều lần, cả ngày nắng, ngày mưa, mùa xuân, mùa hạ, mùa thu.
Và lần này lên Đồng Cao, tôi mang theo cả nỗi nhớ mùa đông./.
Lê Đức Cương