Ngày Tết là phải đủ, phải vui, tạm gác cái thiếu, cái buồn bực, chán chường sang bên. Người xưa bảo, người khôn ngoan biết giấu cái bi vào cái lạc. Lời khuyên ấy xem ra đúng với mọi thời.
Ngay cả mấy Tết vừa rồi trong đại dịch Covid-19, có nơi cả xóm, cả làng trong “vùng đỏ” phải cách ly, nhưng vẫn vui niềm vui trước tình thương yêu gia đình, bạn bầu, xóm giềng, trước sự tận tụy của các thầy thuốc. Rồi vui khi đại dịch lùi xa, lại bắt tay vào lao động, học hành trong điều kiện bình thường mới.
Có một niềm vui lớn, năm 2022, nền kinh tế của Bắc Giang chạm đến một dấu mốc mới của sự phồn thịnh. Tốc độ tăng trưởng kinh tế (GRDP) đạt 19,3%, gấp gần 2,5 lần bình quân chung cả nước, cao nhất từ trước đến nay. Quy mô GRDP tiếp tục được mở rộng, vươn lên đứng thứ 13 toàn quốc và đứng đầu các tỉnh Trung du, miền núi phía Bắc, vượt mục tiêu Nghị quyết Đại hội XIX của Đảng bộ tỉnh.
Ôn cố tri tân. Nói về Tết xưa, thời đất nước còn nghèo, thời bao cấp, phân phối từ miếng xà phòng đến lưỡi dao cạo râu, có nhà thơ đã viết “thời ấy quá chừng nghèo mà sao quá chừng vui”. Hình như cái vui thời nghèo khó nó thấm thía hơn cái vui thời bây giờ. Vui ngày ấy là vui của kẻ “ăn cơm cáy”. Vui bây giờ là vui của người “ăn thịt bò”. Nhưng dù vui-nghèo hay vui-giàu thì triết lý sống của những người đi tìm lửa vẫn là: Cùng vui, cùng làm, cùng hưởng. Đã làm thì làm hết mình. Đã vui thì vui cho tới bến, đương nhiên là vui lành mạnh. Vui như mấy anh “bay, lắc” là thác loạn, là “những người bay không có chân trời”.
Du khách thăm Khu du lịch tâm linh - sinh thái Tây Yên Tử, dịp Tết Quý Mão. Ảnh: Công Doanh. |
Cách mạng có khi tiến, có khi thoái, có lúc vui, lúc buồn. Nhưng dẫu trong hoàn cảnh nào, mức độ nào cũng luôn tìm thấy cái đà, cái xu thế vận động. Không có hoàn cảnh nào là tuyệt vọng, chỉ có con người tuyệt vọng trước hoàn cảnh mà thôi. Trong ba cao trào cách mạng của Đảng những năm 30 của thế kỷ XX, trong Chiến dịch Điện Biên Phủ rồi đến Mậu Thân 1968 và Chiến dịch Hồ Chí Minh lịch sử mùa xuân 1975, không phải lúc nào cũng giành thắng lợi. Nhưng nghệ thuật giành và giữ chính quyền, nghệ thuật của đường lối chiến tranh nhân dân, nghệ thuật biết thắng từng bước, biết lấy thế thắng lực đã nâng cánh cho những đoàn quân cách mạng đi lên và làm nên chiến thắng. Khó thì tìm cách tháo gỡ, và gỡ được thì “vui” tức là tìm ra ánh sáng cuối đường hầm, ấy là người tri túc (biết đủ).
Trong những thời điểm gian nan ấy, nhờ vào bản lĩnh và mưu lược mà chiến thắng, thế cũng là hạnh phúc ở một chặng đường nhất định. Nhưng niềm vui ấy chưa trọn vẹn khi ta còn loay hoay trong hoảng loạn, sợ hãi, và bất an. Rồi khi có đồng chí lãnh đạo, đồng nghiệp mắc sai lầm khuyết điểm, thậm chí vướng vào lao lý, ai cũng thấy đau xót nhưng nỗi buồn ấy không làm ta gục ngã, đứng lên từ chỗ mình ngã và đi tiếp là biện chứng của sự phát triển. Đứng lên trong sự tỉnh thức, trong sự vượt thoát, trong một cảnh giới. Được thế chính là thắng lợi đang chờ phía trước.
Xuân Quý Mão, mùa xuân đổi mới thứ 37 đã về. Tưởng chẳng có ước ao nào hơn là được cùng vui. Điều còn chưa vui hôm nay là lời hẹn của niềm vui ngày mai, là lời hẹn của mùa xuân vậy. Niềm vui này xin chia sẻ với bạn bè: Cái gì đúng quy luật, cái gì hợp lý thì tồn tại. Ai đó còn phảng phất ưu tư, buồn tủi, rồi trước sau cũng sẽ vui thôi, khi ta lạc quan, khi ta “làm lại” với trí tuệ, nghị lực và bản lĩnh, khi chung quanh ta mọi người cùng đón đợi. |
Cùng vui còn là cùng hưởng. Dân biết, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra và dân thụ hưởng. Trong mỗi tập thể, người thủ lĩnh nhận rõ điều này hơn ai hết: Không chỉ là việc nâng lương, phân phối lợi nhuận công bằng, thỏa đáng, “mười đồng tiền công không bằng một đồng tiền thưởng”; không chỉ là thưởng cái gì, cách thưởng thế nào để người lao động thật sự vui mừng khi được hưởng cái “miếng giữa đàng”, mà cao hơn thế, sâu xa hơn thế là làm rõ phạm trù cống hiến và hưởng thụ, để ai cũng thấy tâm phục, khẩu phục, bởi bạn đáng được tôn vinh, bởi mình xứng đáng. Chớ bao giờ nhầm lẫn hai khái niệm hạnh phúc và thỏa mãn. Hãy công bằng trong cách nhìn toàn diện, thấu đáo mỗi con người, sự vật, hiện tượng, nó gắn với sự vận động và phát triển, nó cao hơn việc cân đong đo đếm.
Xin chữ đầu xuân. |
Cùng vui còn là cùng tiến bộ. Tiến bộ không bó hẹp ở việc lên chức, lên lương, ở việc được tặng các danh hiệu. Ai đó mà chạy chức bằng mọi giá để được ngồi vào ghế cao thì khi họ đã lên rồi cũng chẳng có lý do gì để đồng chí, đồng nghiệp cùng vui, mà có khi là ngược lại. Còn anh có đức, có tài, lấy tài để che thân, không mang thân ra che tài, khi được bổ nhiệm thì sự công tâm, “con mắt tinh đời” của cấp trên sẽ đem đến niềm vui, niềm tin cho cơ quan, đơn vị. Khi ấy gánh trách niệm nơi anh sẽ có tập thể cùng ghé vai gánh vác, không có cảnh “khi vui thì chén chú chén anh/ đến khi nước lụt chung quanh/ anh chuồn đường anh, chú bay đường chú”. Vậy cùng tiến bộ nên hiểu ở nghĩa rộng hơn là mỗi người làm tốt bổn phận của mình, cần làm việc lớn, chứ không nhất thiết phải làm “quan” lớn.
Lễ hội kỷ niệm Chiến thắng Xương Giang. Ảnh: Trần Văn Tuấn. |
Gần đây có một số đồng chí xin từ chức khi năng lực giảm sút, khi uy tín không còn, đấy là tín hiệu tốt. Cũng có đồng chí xin rút khi được giới thiệu quy hoạch vào chức vụ cao hơn, vì không đủ khả năng đảm đương. Một người chỉ gánh được 50 cân chớ nên đặt lên vai họ cái gánh một tạ. Vậy đó, cuộc đời không phải là sân khấu, cán bộ không phải là diễn viên, giao chức gì thì “diễn” chức đó. Khi anh “diễn” thì anh dễ ảo tưởng quyền lực và dẫn tới tha hóa quyền lực. Trộm nghĩ, một người xin từ chức, xin từ chối quy hoạch với động cơ trong sáng cũng chính là làm việc lớn, lớn ở chỗ đồng chí ấy biết rõ mình, không quá yêu mình, không ngộ nhận. Văn hóa trong Đảng bắt đầu từ những chuyện cụ thể như thế, nó xa lạ với những sự giáo điều.
Xuân Quý Mão, mùa xuân Đổi mới thứ 37 đã về. Tưởng chẳng có ước ao nào hơn là được cùng vui. Điều còn chưa vui hôm nay là lời hẹn của niềm vui ngày mai, là lời hẹn của mùa xuân vậy. Niềm vui này xin chia sẻ với bạn bè: Cái gì đúng quy luật, cái gì hợp lý thì tồn tại. Ai đó còn phảng phất ưu tư, buồn tủi, rồi trước sau cũng sẽ vui thôi, khi ta lạc quan, khi ta “làm lại” với trí tuệ, nghị lực và bản lĩnh, khi chung quanh ta mọi người cùng đón đợi.
Theo Báo BG